An Hạ đứng trong bếp pha ca cao nóng cho Leo đang ngồi cách cô chỉ vài mét bên ngoài. Trong căn phòng nhỏ nhưng ấm cúng và bầu không khí thì vô cùng ngượng ngùng.
Vừa nãy khi An Hạ ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy gương mặt Leo tái nhợt, đôi môi anh khô nứt nẻ vì lạnh, cô đã muốn tự đâm chết mình ngay tại chỗ. Bộ dạng thảm hại của cô sao có thể so sánh với thân thể ngọc ngà của idol được chứ. Vậy là để chuộc lại lỗi lầm, An Hạ đã mời Leo về nhà mình cho ấm. Để rồi giờ đây trong đầu cô chỉ toàn những lời mắng chửi bản thân.
"Ôi mày điên thật rồi! Dám mời Leo về nhà mày? Lỡ đâu bị ai đó bắt gặp thì có đầu thai mười kiếp cũng không rửa hết tội của mày đâu An Hạ ơi!"
"Ahn Hae à?"
Thấy dáng người nhỏ bé của An Hạ co rúm trong góc bếp mãi, Leo bồn chồn ngó nghiêng rồi đánh tiếng gọi. Anh vừa e ngại sự hiện diện của mình ở đây khiến cho cô lúng túng, mà cũng vừa mừng rơn trong lòng vì lại được ở bên cô. Hai cảm xúc đối lập nhau này xuất hiện cùng một lúc thật làm cho người ta nôn nao.
Tiếng Leo vang vọng giữa căn phòng thinh lặng như hòn đá thả vào mặt hồ nước, làm cho An Hạ đang thất thần phải giật mình tỉnh táo.
"À dạ, xong rồi đây ạ!"
Cô vừa đáp vừa mang ly ca cao nóng ra đặt xuống trước mặt Leo. Dáng vẻ rụt rè hệt như hôm đầu cả hai gặp gỡ.
"Cảm ơn em."
Leo áp hai tay vào ly ca cao, nhiệt độ từ nó làm ấm cả cơ thể anh.
"Nhà em hơi nhỏ… anh thông cảm nha…" An Hạ ngượng ngùng.
"Không sao đâu, trước đây tụi anh từng ở trong căn phòng còn nhỏ hơn thế này nữa mà." Leo thản nhiên lôi quá khứ khổ cực của mình ra để giúp An Hạ bớt e ngại.
Tuy căn hộ của An Hạ nhỏ nhắn nhưng lại rất ấm áp, bằng cách bày trí đơn giản mà cũng không kém phần đáng yêu. Có thể thấy cô theo đuổi phong cách vintage qua các món nội thất trong nhà. Giản dị mà hoài cổ, giống như con người của cô vậy.
"Em tự trang trí hết tất cả sao?" Leo nhấp một ngụm ca cao, cả người liền thấy sảng khoái.
"Dạ, em mua mỗi thứ một ít, phải mất một khoảng thời gian tích lũy mới được như thế này đó." An Hạ vén tóc vào vành tai, hai má cô đỏ hồng dưới ánh đèn huỳnh quang.
"Em giỏi thật, trông đẹp lắm đó."
Nghe Leo khen mà An Hạ suýt đã không kìm chế được mà nhảy cẫng lên trong vui sướng.
Cố đè nén con fangirl đang gào thét trong thâm tâm của mình lại, cô giữ một thái độ điềm đạm mà hỏi Leo:
"Hôm nay anh xong việc cả rồi ạ?"
"Ừ, ngày mai anh được nghỉ nên muốn đi dạo quanh phố một chút, không biết như nào lại đi đến khu nhà của em…"
Leo lại nói xạo. Anh đưa ly ca cao lên giả vờ uống để che đi dáng vẻ đang nói dối của mình.
"Đáng lẽ em không nên gọi anh…"
An Hạ vân vê mép áo trong tội lỗi. Trong phút chốc nghĩ rằng đó là Leo, cô đã không ngần ngại chạy xuống và gọi lớn tên anh. Khi ấy cô đã không nghĩ suy được gì khác ngoài việc sẽ gặp lại anh cả.
"Đừng nói vậy chứ, anh mới là người không nên xuất hiện ở đây…"
Leo vừa dứt lời thì bầu không khí cũng rơi vào im lặng. Có lẽ cả hai đang tự kiểm điểm lại bản thân vì những hành động ngu ngốc của mình đã dẫn đến hiện trạng này.
"Khi nãy… sao em lại khóc?"
Tuy nhiên có một vấn đề mà Leo rất tò mò muốn biết. Sự vỡ òa nức nở khi nãy của An Hạ giống như giọt nước tràn ly vậy. Điều gì đã phá vỡ vỏ bọc mạnh mẽ của cô? Leo đoán chắc nó không đến từ anh.
Bị hỏi trúng vấn đề mình đang muốn né tránh, An Hạ bối rối không biết trả lời ra sao. Chẳng nhẽ lại huỵch toẹt ra rằng do quay chương trình cùng anh nên cô bị đám fan cuồng của anh quấy rối? Như thế lại chẳng khác nào trút hết tội lỗi lên người Leo, chắc chắn anh sẽ thấy áy náy và khó chịu.
Nghĩ đoạn An Hạ liền tươi cười lắc đầu: "Em mừng quá đó mà!"
"Mừng sao?" Leo ngơ ngác.
"Bỗng dưng lại được gặp anh một lần nữa nên em mừng đó."
Leo trầm tư quan sát nụ cười của An Hạ, dẫu biết rằng cô đang nói dối nhưng anh cũng không có cách nào để vạch trần. Bởi vì bản thân anh cũng là một kẻ lừa gạt không hơn không kém kia mà.
"À, anh đói không?" Thấy anh không bắt bẻ gì mình, An Hạ bèn đánh lảng sang chuyện khác ngay.
Bất giác sờ vào cái bụng lép xẹp của mình, Leo mới nhớ ra vì mải mê chạy chương trình mà anh chưa có gì lót bụng suốt từ chiều. Nhưng đến nhà người hâm mộ thôi đã đủ rồi, lại còn định ăn chực nữa thì mặt mũi của anh để đâu chứ?
Thế là Leo bèn lắc đầu: "Anh không đói—"
"Ọt… Ọt…"
Gương mặt của Leo phút chốc trở nên đỏ ửng và sượng trân, anh ước gì có một cái lỗ để mình chui xuống ngay để bớt nhục. Sao cơ thể chẳng biết phối hợp chút nào hết vậy.
An Hạ che miệng để ngăn tiếng cười của mình lại. Leo vẫn đáng yêu giống hệt những gì cô thấy qua màn ảnh.
"Em nấu gì đó cho anh nhé?"
"Sao anh có thể làm phiền em vào giờ này được chứ."
Leo vội vàng từ chối. Chuyện này mà lộ ra ngoài thì không những anh bị biến thành kẻ quấy rối, mà còn trở thành một tên idol bốc lột sức lao động của fan mất thôi.
"Không sao đâu, em cũng đang đói, em sẽ nấu cho hai đứa mình ăn luôn."
Nói rồi An Hạ không để cho anh từ chối thêm mà đứng dậy chui tọt vào bếp. Leo lại chẳng còn tâm trí đâu để ngăn cản nữa, bởi vì trong đầu anh đã bị lấp đầy bởi hai chữ "hai đứa mình". Trước giờ anh chưa từng nghe thấy câu từ nào ngọt ngào đến như vậy cả. Niềm vui lâng lâng từ con tim lan tỏa khắp các mạch máu hâm nóng toàn thân anh.
Và dường như Leo cũng đã lờ mờ nhận ra được cảm xúc kì lạ gì đang chảy trong huyết quản của mình. Anh đặt tay lên ngực trái lắng nghe con tim mình đang bồi hồi những nhịp đập rộn ràng, mà tự hỏi liệu có quá vội vàng để rung động như thế hay không?
* * *