Cherreads

Chapter 7 - chương 7 : oán hồn hoá quỷ 2

Căn nhà khang trang sạch sẽ nhìn thoáng qua mới được xây xong cách đây không lâu

Bà hoa lấy chìa khoá mở cổng bốn người bước vào sân nhà

Trong sân có rất nhiều cây cảnh giữa sân là một chiếc bàn đá bà hoa chỉ chỗ cho hai người ngồi xuống còn đứa bé thì chạy vào nhà làm gì đó

" Hai cậu ngồi đó một chút để tôi đi làm nước uống "

Bà lão cũng đi vào nhà lúc này chỉ còn hai người ở lại

" Có cảm nhận được gì không "

Ngô cương lắc đầu nhìn vào mấy cái chậu cây héo úa gần tường

" Không , nhưng mấy chậu cây đó hơi kỳ lạ "

Đường lâm nhìn theo mắt đảo mấy vòng cũng không tìm thấy gì

" Kì lạ chỗ nào "

" Không nói ra được , nếu có lâm học sĩ ở đây chắc hắn biết được "

Gần 5 phút sau bà hoa đem nước ra đứa bé cũng đi ra theo nó đi đến chiếc xích đu trong góc tường lắc lư qua lại

Ngô cương chỉ vào mấy chậu hoa hỏi

" Mấy chậu hoa đó của dì héo khi nào "

Bà hoa tỏ vẻ tiếc nuối nhìn mấy chậu hoa mình dày công chăm sóc

" Haizz không biết nó bị gì, tối qua khi tôi đi ngủ vẫn còn bình thường đến sáng ra đã thành như vậy chẳng biết có phải nhà hàng xóm động tay vào không "

Đường lâm nhìn bức tường cao hơn đầu người tự cảm thấy chuyện đó rất khó xẩy ra.

" Quan hệ của dì với bọn họ không tốt sao "

Bà lão nhỏ giọng

" Không phải chỉ mình tôi xung quanh đây có ai ưa bọn họ đâu , suốt ngày cứ tỏ ra thượng đẳng chẳng qua chỉ là nhận được tài sản của cha mẹ để lại chứ có phải là của bọn họ làm ra đâu "

Đường lâm gật đầu phụ hoạ

" Nhưng hai người đó không hiểu sao sinh ra mấy đứa con hiểu chuyện lắm mấy hôm trước tụi nó còn giúp tôi khiêng mấy chậu cây cảnh đi bán nữa "

Bỗng đứa bé chạy đến ôm bà của mình khóc nức nở

" Huhuhu đáng sợ quá "

Bà hoa bế cháu mình vào lòng dỗ nó

" Ngoan, sao tự dưng con lại khóc "

Ngô cương nhìn phản ứng của đứa bé bỗng nhớ ra điều gì đó

" Trời cũng tối rồi không làm phiền dì nữa bọn con phải đi rồi "

" Nước còn chưa uống xong đã phải đi rồi sao"

" Vâng "

Thấy ngô cương và đường lâm đứng dậy bà lão cũng không gượng ép nữa

" Được khi nào rảnh nhớ đến ăn bữa cơm "

" Được cảm ơn dì "

trong chiếc túi lúc nãy chứa toàn bộ tiền con bà gửi về trông cháu nếu thật sự bị cướp thì bà không biết ăn nói thế nào với cha mẹ đứa bé đang đi làm ăn xa Bà hoa thật sự rất quý hai chàng trai trẻ này không biết sau này còn cơ hội gặp lại nữa không

Đường lâm và ngô cương đi ra bên ngoài nhìn sang nhà bên Ngôi nhà hai tầng khang trang có vẻ vừa mới xây cách đây không lâu tường hai bên cao đến hai mét ở trên còn có thủy tinh vỡ ở trên khó lòng mà vào được

Nhưng cửa không khoá giờ này đã hơn mười giờ tối khiến cho người ta cảm thấy bất thường

Trong nhà tối đen như mực không một tiếng động chỉ cần nhìn vào thôi cũng khiến người ta không rét mà run

" Không thấy thứ gì bất thường "

Cả bước vào nhà , chỉ vừa bước chân vào cửa một áp lực vô hình đè lên vai đường lâm khiến hắn khó thở

Oán khí tràn ngập căn nhà như hoá thành thực chất

Ngô cương đột nhiên đẩy một cái khiến đường lâm té ngã bật ngược ra đằng sau

" Mau chạy "

Nhưng điều kỳ lạ là sau khi té ngã đường lâm ngã ra sau nhưng khi định thần lại mặt đường lâm lại hướng ra đường

" Quá muộn rồi , thật không ngờ nó còn có thể thi triển không gian phong toả con này đã tiến hoá thành quỷ rồi "

Đường lâm ngồi dậy phủi sạch bụi lấy cây gậy sắt của mình ra

" Vậy chiến thôi "

Ngô cương nhìn thấy dáng vẻ này của đường lâm trong đầu bảy chữ " chưa thấy quan tài chưa đổ lệ " nhưng cũng không còn cách nào khác phản kháng hoặc chết chỉ có thể chọn một

" Một nó đã có âm thuật sức chiến đấu sẽ nâng cao mấy lần lát nữa tôi đi thử sức mạnh của nó cậu đi tìm thử gia chủ xem họ còn sống không "

" Không được trước khi đi trần lão đã dặn không được tách nhau ra có đi thì cùng đi "

Đường lâm lấy điện thoại ra gọi thử vài số nhưng đều không có sóng cả 4g đều không có

" Vô dụng thôi trừ khi tìm được yếu điểm của không gian phong toả thoát ra từ đó nếu không tất cả mọi thứ đều không thể thoát ra được "

Ngô cương lấy vũ khí của mình ra đó là một thanh kiếm có cả lưỡi và chụi như làm bằng ngọc thạch phát quang màu xanh lam nhè nhẹ

Đường lâm nhìn thấy thanh kiếm này trong đầu đầy nghi hoặc

" Sao kiếm của cậu đẹp vậy "

Ngô cương nhìn thẳng đằng trước hai mắt hơi nheo lại

" Mua được , nó phát hiện chúng ta rồi đi mau"

* Cái này thật xịn mình cũng muốn *

Cả hai bước đi trên nền cỏ trong không gian tĩnh lặng chỉ còn nghe được tiếng bước chân xột xoạt của hai người

Đường sân chỉ hơn hai mươi mét nhưng lại dài hơn bình thường rất nhiều đi mãi chẳng tới được

Mắt của cả hai dần thích nghi với bóng tối quang cảnh cũng rõ ràng hơn

Trong nhà vật dụng trang trí rất nhiều giữa nhà là một bộ bàn ghế đắt tiền kế bên là một cây kim tiền to tướng phản chiếu một chút ánh sáng le lói từ bên ngoài

Nhưng thật sự là chẳng thấy thứ gì kỳ lạ trong này cả hai đi hết tầng trệt mà không có thứ gì cản trở cảm giác như có thứ gì đó có thể lao ra xiên mình bất cứ lúc nào đúng là khủng khiếp

Cầu thang có tay vịn bằng gỗ nền bằng đá hoa cương phát ra tiếng cọc cọc theo từng bước chân của người đi trên nó

Không gian tĩnh lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy

Lầu hai của căn nhà có tất cả năm phòng riêng biệt cửa bằng gỗ sơn màu nâu có tay nắm hình tròn từ trong phòng phát ra tiếng khóc thút thít của một đứa bé

Ngô cương nép sang bên tay nắm cửa vẫy tay ra hiệu cho đường lâm mở cửa ra

' cạch '

Đường lâm nhẹ mở cửa tiếng khóc bên trong biến mất chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn

" Hức hức "

Đường lâm đi vào theo tiếng phát ra mà cúi xuống gầm giường

Một cô bé chỉ tầm năm tuổi đang co ro ở đó sợ hãi không dám mở mắt nhìn đường lâm

Ngô cương thấy động thái này thì trán toát mồ hôi

" Cẩn thận một chút không chừng nó là quỷ thì sao "

Đường lâm đưa tay vào gầm giường nắm lấy tay cô bé

" Đừng sợ ra đây đi có chuyện gì kể anh nghe "

Cô bé từ từ mở mắt nhìn thấy đường lâm thì đỡ sợ một chút ấp úng

" Anh là ai "

Đường lâm thấy cô bé chịu nói chuyện với mình thì rất vui vẻ

" Anh chuyên đi bắt người xấu "

Cô bé bò ra khỏi gầm giường ôm lấy đường lâm

" Hu hu hu đáng sợ quá "

Cô bé khóc không thành tiếng như sợ bị thứ gì đó nghe thấy đường lâm thấy vậy thì cũng phối hợp vỗ vỗ đầu cô bé

" Em tên gì "

Cô bé nấc thêm vài tiếng rồi đáp

" Hức hức em tên trần hồng miên "

" Tiểu miên Ngoan đừng sợ cha mẹ em đâu "

Nghe đến đây cô bé không mà lại tiếp tục khóc không thành tiếng khiến ai nghe cũng cảm thấy đau lòng

" Hu hu hu cha mẹ em bị quái vật bắt mất rồi "

Nghe thấy câu này của cô bé đường lâm và ngô cương đều cảm thấy căng thẳng

" Đã đến muộn rồi sao "

" cha mẹ em bị bắt ở chỗ nào "

Cô bé chỉ tay ra cửa

" Được, để cô bé ở lại đây đi an toàn hơn "

Ngô cương định để cho cô bé tiếp tục trốn ở đây nhưng đường lâm không đồng ý mà không biết quyết định này sẽ cứu mình một mạng

" Nếu để ở lại đây nó quay lại thì làm sao cô bé thoát được "

" Tùy cậu nhưng đừng mang thêm gánh nặng vào người là được "

Ngô cương đi ra ngoài trước thăm dò tình hình nhưng có vẻ mọi thứ vẫn yên tĩnh như lúc đầu

" Không có gì hết ra đi "

Đường lâm dắt tay cô bé đi ra ngoài

" Phòng cha mẹ em ở đâu "

" Phòng cuối "

Cô bé nói nhỏ đến mức đường lâm phải cố gắng lắm mới nghe được

" Cha mẹ cô bé ở phòng cuối cùng , nếu có chuyện gì thì em tìm chỗ nấp nếu anh không đến tìm thì đợi đến trời sáng hẵn chạy ra ngoài được không "

" Vâng "

Ngô cương nói ra một câu khiến cho cô bé sợ xanh mặt

" Cô bé còn sống đúng là kỳ tích nhưng cha mẹ cô bé thì chưa chắc "

" Đừng nói mấy câu không hay đó "

Đi qua hành lang trải dài ba người đi đến được phòng cuối cùng căn này có vẻ to hơn mấy phòng khác ở giữa cửa còn có một vài hoa văn kỳ lạ và vài vết trầy xước nhỏ trên đó

Ngô cương đi đến mở cửa nhưng lại bị khoá từ bên trong

" Còn ai trong đó không "

" Anh là ai "

" Không được nó đang dụ con ra đừng nói chuyện với nó "

Giọng nói của một cậu bé nói vọng ra từ trong phòng nhưng nhanh chóng bị giọng một người phụ nữ ngăn lại

" Tao có bùa do đại sư bố trí mày nhanh chóng từ bỏ đi "

" Tôi dẫn con gái ông đến đây ngoài này nguy hiểm lắm mau cho cô bé vào trong , em nói câu gì đó để họ tin đi "

" Anh hai ơi hu hu hu "

Trong đầu đường lâm đầy nghi hoặc trong tình huống này phải gọi cha mẹ chứ tại sao lại là anh

" Có phải tiểu miên đó không "

" Đó chỉ là yêu thuật của nó thôi Em con đã chết rồi đừng ra đó "

Nghe tới đây đường lâm và ngô cương cảm thấy bảy phần tức giận ba phần bất lực phải làm sao để họ chịu mở cửa cho cô bé vào đây

" Con không cần biết đó chắc chắn là tiểu miên "

' cạch '

Cửa mở ra chỉ hé ra tầm mười phân thì nhanh chóng bị người bên trong muốn đóng lại

" Thằng nghịch tử mày muốn hại chết cha mẹ mày à "

" Nếu cha mẹ không làm chuyện gì có lỗi thì sao phải sợ nó chứ "

Nhưng ngô cương nhanh hơn nhanh chóng chiêm đế giày vào khe cửa khiến cho nó không đóng lại được sau đó lại đẩy một cái mạnh đến mức hai người bên trong không ngăn lại nổi

" Ui da "

Cánh cửa mở bung ra

" Em mau đi vào đi "

" Anh hai "

" Tiểu miên "

vợ chồng họ nhanh chóng bò dậy thấy hai thanh niên đứng đó thì cũng thở phào nhẹ nhõm

Nhưng bỗng nhiên họ đứng chết trân tại chỗ môi lấp bấp không thành lời

Thấy phản ứng này của họ đường lâm và ngô cương lập tức căng thẳng theo nhìn ra phía sau

Ở đó không biết từ lúc nào một con quái vật đứng đó nó lùn hơn đường lâm một cái đầu mắt đỏ ngầu da tái nhợt một vài chỗ còn sần sùi dính bùn đất tay dài đến đầu gối móng vuốt dài đến mười phân đen tuyền như hoà vào bóng tối tai nhọn môi thâm hai tay thả lỏng lưng gù hai tay thả lòng thòng xuống đất

More Chapters