Cherreads

Chapter 3 - Chương 3: Tâm sự

Mặc dù đã nắm được phần nào thông tin về An Hạ, nhưng theo kịch bản, Leo vẫn phải hỏi han để tạo không khí tự nhiên.

"Ahn Hae làm việc ở đây được bao lâu rồi?"

Leo vừa ôm thùng mì vừa đi về phía kệ hàng theo hướng dẫn của cô.

"Cũng được hai năm rồi ạ."

An Hạ không nỡ để một mình anh xếp hết cả thùng mì gói, bèn lẽo đẽo theo sau để phụ giúp. Giờ đây, cô đã bình tâm lại phần nào và chấp nhận rằng mọi thứ đang diễn ra với mình là thật. Là một người khá dạn dĩ, An Hạ nhanh chóng lấy lại phong thái tự nhiên, chỉ có điều… đứng trước ống kính vẫn khiến tim cô đập nhanh hơn một chút.

"Em không phải người Hàn Quốc đúng không?"

"Dạ, quê hương của em là Việt Nam, em nhập cư sang đây cũng hơn bảy năm rồi ạ!"

"À, Việt Nam!" Leo gật gù: "Anh có từng ghé thăm rồi. Đó là một đất nước rất xinh đẹp."

Không rõ lời khen ấy của Leo là thật hay chỉ đơn thuần là phép lịch sự, nhưng nó vẫn đủ khiến An Hạ vui sướng trong lòng.

"Em biết chứ!" Cô cười tươi. "Các anh từng tổ chức concert ở Thành phố Hồ Chí Minh mà."

"Không, trước cả khi anh ra mắt nữa cơ."

Leo mỉm cười, sâu nơi đáy mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh.

"Anh đã cùng gia đình du lịch đến Hội An và đó cũng là những kỷ niệm đẹp hiếm hoi của anh cùng với gia đình, vậy nên đối với anh Hội An nói riêng hay Việt Nam nói chung là một khoảnh trời rất thơ mộng."

Càng về vế sau, giọng nói của Leo càng trầm xuống, tia sáng vừa vụt lóe trong đôi ngươi cũng vội vàng tiêu tan. An Hạ biết gia đình của Leo đã tan vỡ, vì lẽ đó mà anh mới lựa chọn rời bỏ quê nhà để chạy theo hoài bão nơi phương xa.

Cô mím môi, rồi nhẹ giọng:

"Em chưa từng đến Hội An nhưng em biết đó là nơi đẹp nhất đất nước mình." 

An Hạ không giấu được niềm tự hào khi nói về quê hương,

dù sau nụ cười kia vẫn lẩn khuất nỗi nhớ mong khôn nguôi.

Leo dễ dàng nhận ra được điều đó, bèn ân cần hỏi thăm cô:

"Bao lâu rồi em chưa về thăm nhà?"

Một nét đượm buồn rơi lên mi mắt trĩu nặng của An Hạ rồi chìm vào nơi đáy sâu.

"Lần cuối đã là ba năm trước rồi ạ."

Gia đình An Hạ vì làm ăn thua lỗ mà phải gánh một số nợ lớn, đứa con cả là An Hạ không nỡ nhìn cha mẹ mình phải khổ sở lẩn trốn, trong khi hai đứa em nhỏ vẫn còn đang ở tuổi ăn tuổi học, vì vậy cô đã xin gia đình cho mình sang Hàn Quốc với ước mơ đổi đời. Dù lực bất tòng tâm nhưng cha mẹ An Hạ cũng không còn cách nào khác, cuối cùng đành cắn răng gom góp hết vốn liếng của cải để nhờ người quen bảo lãnh cô đến nơi xa xôi lạnh lẽo đó. Để rồi cô gái mới lớn chưa trải sự đời đã phải sống tha phương, vừa cô đơn vừa lạc lõng, bị bao trùm trong nỗi sợ hãi mà chẳng thể tỏ bày cùng ai. 

Thời gian đầu khi mới chập chững bước sang Hàn An Hạ đã vấp phải vô vàn khó khăn. Mỗi khi được nằm xuống là cô gái nhỏ lại thu mình, tủi thân mà thút thít. Đến khi bình minh ló dạng cô lại phải gồng mình vực dậy để tiếp tục chuỗi ngày được lập trình sẵn. Có những lần cơ thể không chịu được mà gục ngã, phải nằm viện mấy ngày liền. Không có ai thân thích bên cạnh giữa nơi toàn người dưng nước lã, An Hạ đã có ý nghĩ buông xuôi tất cả, vì cô đã quá mệt mỏi khi phải vẫy vùng trong cuộc đời chán ngắt này.

Cho đến khi An Hạ được Secret M tiếp thêm sức mạnh, mang đến cho cô một cái nhìn khác biệt hoàn toàn so với trước đây, giúp cô có thêm niềm tin cũng như lòng can đảm để đối mặt với cuộc sống đầy chông gai này. Vì nếu như cô từ bỏ cố gắng, cả cô và gia đình sẽ đều rơi xuống vực thẳm tuyệt vọng.

Và thế là An Hạ vẫn cứ sống, vẫn miệt mài làm việc đến nay đã là ngót nghét hơn bảy năm rồi. Tuy số nợ của gia đình đã được trả hết, nhưng giờ đây lại phát sinh thêm vấn đề đó là cha mẹ già yếu, hai đứa em nhỏ cũng sắp bước vào giảng đường đại học. Thế là cô gái nhỏ chưa được nghỉ ngơi, lại phải tiếp tục bán mạng mình cho tư bản để gom tiền về lo cho gia đình. Dù mệt mỏi đến kiệt quệ, An Hạ cũng không cho phép mình được gục ngã, vì cô biết rõ rằng mình còn phải gánh cả một gia đình ở trên lưng.

Leo trầm ngâm theo lời kể của An Hạ, vừa thương xót cho cô gái trẻ đã phải bươn trải từ sớm, vừa ngưỡng mộ nghị lực vươn lên của cô. Dù An Hạ nói chính bản thân nhóm nhạc của anh đã trao cho cô sức mạnh đó, nhưng Leo lại không nghĩ vậy. Âm nhạc của họ chỉ là một sự thúc đẩy, nếu bên trong thâm tâm của cô không tồn tại một chút ý chí nghị lực nào, thì dù có nghe bao nhiêu bài hát cũng đều trở nên vô nghĩa. 

Không hiểu sao, khi nghe câu chuyện của An Hạ Leo giống như nhìn thấy được chính bản thân mình năm mười sáu tuổi, liều mạng bỏ nhà đi đến nơi đất lạnh quê người này chỉ để kiếm tìm ước mơ.

Ước mơ. Hai từ nhẹ nhàng như lông hồng, mà lại nặng trì hơn cả trăm cân.

Dù nặng nề là vậy nhưng ai cũng muốn được đeo mang một lần trong đời.

"Xem ra chương trình đã chọn đúng người rồi." 

Leo mỉm cười, nụ cười không còn khuôn khổ kiểu mẫu nữa, mà dường như anh đang cười với An Hạ bằng cả con tim mình. Anh vươn tay tới đặt lên mái tóc rối của cô, nhẹ nhàng xoa xoa như đang dỗ dành một đứa trẻ.

"Em vất vả nhiều rồi, Ahn Hae! Em đã làm rất tốt rồi!"

Hành động cũng như lời nói ấy của Leo cứ như là giọt nước cuối cùng đổ vào chiếc ly đã tràn đầy trực chờ tan vỡ, khiến cho An Hạ phải cúi gầm mặt mình xuống để ngăn không cho những giọt nóng hổi tuôn trào ra khỏi khóe mắt. Cô biết mình không được phép khóc, nhất là trước mặt Leo. Cô không muốn phơi bày bộ dạng yếu đuối đó ra trước mặt anh, người đã cho cô nguồn sống mãnh liệt để vượt qua nghịch cảnh.

Leo vốn là một người tinh ý, không lý nào lại không nhận ra đôi vai gầy kia đang run lên rấm rứt. Biết rằng cô muốn che giấu, nên anh rất thức thời mà bước sang che chắn cô khỏi góc quay của camera.

"Vì vậy để thưởng cho sự nỗ lực đáng ngưỡng mộ đó của Ahn Hae, anh sẽ đãi em một bữa nhé? Em có muốn ăn gì không?"

An Hạ cũng nào phải đứa trẻ lên ba mà dễ dàng mít ướt đến vậy. Cô hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, đến khi ngẩng đầu lên thì nét cười vui vẻ lại hiện hữu trên gương mặt cô.

"Anh đã đến Việt Nam , vậy hẳn cũng đã thử qua phở rồi đúng không?"

Đôi mắt Leo ngay lập tức sáng rực lên hùa theo An Hạ: "Đúng vậy, anh vô cùng thích phở luôn đó!"

"Em biết một tiệm phở ở gần đây, rất ngon!"

An Hạ đặt gói mì cuối cùng lên kệ, mỉm cười đắc chí với Leo và mong chờ một cái gật đầu từ anh.

"Được!" Đương nhiên anh cũng không thể nào chối từ.

Tuy nhiên không hiểu vì sao Leo lại thấy âm ỉ khó chịu, khi trông thấy dáng vẻ bình thản của An Hạ.

Để có thể kiểm soát được cảm xúc một cách dễ dàng như vậy, hẳn là cô đã chịu đựng đến cùng cực rồi.

Leo cũng đã từng như thế, nên anh biết rất rõ.

* * *

More Chapters