"Chào em, Ahn Hae!"
An Hạ chết trân nhìn người đối diện bằng đôi mắt mở to và mồm há hốc, không thốt nên lời.
Trái tim cô như ngừng đập. Không thể nào. Đây có thật sự là Leo đang đứng trước mặt cô không? Cảm giác như cả thế giới xung quanh cô vụt biến mất, chỉ còn lại anh và nụ cười tỏa nắng ấy.
Không gian trong cửa hàng nhỏ đột nhiên trở nên yên ắng lạ thường. Ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu lên gương mặt điển trai quen thuộc, khiến khoảnh khắc này càng giống như một giấc mơ không có thật.
Toàn bộ sự chú ý của An Hạ đều đổ dồn vào Leo nên cô không hề chú ý đến nhóm ekip đứng phía sau.
"Gì vậy trời?"
Không chịu nổi sự kinh hoàng này, An Hạ ngồi thụp xuống, ôm mặt trong khi lòng cô tràn ngập những cảm xúc hỗn loạn. Mừng rỡ, hoang mang, sợ hãi. Sợ rằng có khi mình đã mệt mỏi đến mức mê sảng rồi.
Leo thoáng bất ngờ trước phản ứng của cô, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh bước tới, cúi người dịu dàng đỡ cô dậy, giọng nói trầm ấm mang theo chút áy náy:
"Xin lỗi vì đã làm phiền em vào giờ này, bọn anh đang quay chương trình thực tế 'Hôm nay bạn vất vả rồi', em biết chương trình đó chứ?"
An Hạ chỉ biết che miệng, gật đầu liên tục vì sợ rằng nếu mở miệng, cô sẽ hét lên mất. Lúc này, cô mới để ý đến dàn ekip phía sau Leo—những chiếc máy quay, đèn chiếu, và vài nhân viên đang mỉm cười quan sát phản ứng của cô.
Trời ạ, thật sự là đang ghi hình sao?
Chương trình mà Leo nhắc đến chính là một dạng "đột kích bất ngờ", nơi idol sẽ đến gặp một fan ngẫu nhiên để truyền tải năng lượng tích cực. Nhưng dù đã xem bao nhiêu lần đi nữa, An Hạ cũng không bao giờ dám mơ rằng có ngày mình sẽ trở thành nhân vật chính.
Điều này thật quá điên rồ!
Leo vẫn kiên nhẫn nhìn cô, trong mắt ánh lên sự ấm áp.
"Anh có thể chiếm dụng một chút thời gian tối nay của em được không?"
"Dạ…"
Đương nhiên rồi! Sao cô có thể từ chối được chứ?
Dù đầu óc vẫn còn mơ hồ như đang trôi giữa thực và mộng, nhưng ít nhất cô vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng mình không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Trông thấy cây hốt rác bên cạnh An Hạ, Leo hào hứng muốn giúp.
"Em đang dọn cửa hàng sao? Anh phụ em nhé?"
Cô giật mình ngăn anh lại ngay lập tức. Có mười cái mạng cô cũng không dám để Leo hốt rác thay mình! Không nói đến việc sẽ bị fandom chì chiết, ngay cả chính cô cũng sẽ mắng bản thân đầu tiên.
Leo bật cười trước phản ứng hoảng hốt của cô, nhưng vẫn cố chấp nói:
"Vậy anh lau cửa tiệm nhé, em không được cản đâu đấy!"
Không chờ cô từ chối thêm lần nào nữa, Leo nhanh chóng tìm thấy cây lau nhà và bắt đầu lau sàn với vẻ hăng hái.
An Hạ đứng ngẩn ra, chưa kịp thích ứng với tình hình hiện tại. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cứ như một giấc mơ vậy.
Cô đang mơ chăng?
Nghĩ vậy, cô thử véo má mình một cái thật mạnh.
"Ui da!"
Nghe tiếng cô rên khẽ, Leo lập tức buông cây lau nhà, bước nhanh đến bên cô. Nhưng khi thấy An Hạ nhăn mặt xoa má, anh lập tức hiểu ra vấn đề và bật cười thành tiếng.
"Sao vậy?"
Nghe thấy tiếng cô kêu rên, Leo lập tức buông bỏ cây lau mà chạy tới. Tuy nhiên khi trông thấy An Hạ vừa nhăn mặt vừa xoa một bên má, thì anh liền hiểu ra vấn đề mà bật cười thành tiếng.
"Em không có nằm mơ đâu."
Cô đỏ bừng mặt, lúng túng quay đi tìm việc gì đó để làm hòng đánh lạc hướng Leo:
"Kh-không có gì đâu, anh đừng bận tâm đến em…"
Leo biết cô xấu hổ nên cũng không muốn trêu chọc thêm mà tiếp tục phần việc của mình. Loa trong cửa hàng vẫn đang phát danh sách nhạc của Secret M, giai điệu sôi nổi đã lắng xuống nhường chỗ cho tiếng piano êm ái.
Anh lắng nghe, đôi mắt hơi nheo lại như đang cố xác nhận điều gì đó. Một giây sau, anh nhận ra.
Là bài hát đó.
Một ca khúc cũ mà anh đã sáng tác khi còn là thực tập sinh. Một ca khúc đã bị lãng quên theo thời gian. Anh không nghĩ rằng sẽ có ai còn nhớ đến nó.
Vậy mà bây giờ, ngay tại đây, An Hạ đang khe khẽ ngân nga theo giai điệu ấy, hoàn toàn vô thức.
"Đã lâu lắm rồi anh mới nghe lại tiếng piano này."
Giọng Leo trầm xuống, pha lẫn chút hoài niệm.
An Hạ giật mình ngẩng lên. Lúc này, cô mới nhận ra mình đã vô tình hát theo. Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Leo, cô bỗng cảm thấy hơi lo lắng, sợ rằng mình sẽ bị xem là một kiểu fan kỳ lạ, chuyên đi "đào" những thứ cũ kỹ trong quá khứ của idol.
Cô vội vàng giải thích:
"Em vô tình tìm thấy bài này, nghe hợp tai nên em lưu lại thôi ạ…"
Thấy cô lúng túng như thể vừa làm gì sai, Leo khẽ bật cười, rồi lắc đầu.
"Anh không nghĩ sẽ có ai thích bài đó. Lúc ấy anh còn non nớt quá, ca từ cũng rất ngây ngô."
"Nhưng em lại thích sự ngây ngô đó của Leo."
An Hạ buột miệng thốt ra câu nói ấy kèm theo một nụ cười mềm mại, làm cho Leo ngẩn ngơ trong phút chốc. Đã lâu lắm rồi, anh mới nghe ai đó nói rằng họ thích sự 'ngây ngô' ấy của mình. Phần trong sáng, non nớt của anh, phần mà chính anh đôi khi cũng đã lãng quên.
Nhưng đối với An Hạ, dáng vẻ của Leo trong ca khúc ấy là dáng vẻ mà cô đem lòng mến yêu nhất. Bởi vì khi đó anh không phải là Leo của Secret M, mà chỉ là Kim Seung Joon ngô nghê và bộc trực, dũng cảm phô bày cảm xúc của mình trong từng lời ca tiếng hát.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt Leo dừng lại nơi cô gái nhỏ bé trước mặt, một chút bối rối, một chút ngạc nhiên.
Không gian bỗng trở nên yên lặng.
Camera-man đứng sau máy quay cảm thấy không ổn, liền ho nhẹ một tiếng để kéo Leo về thực tại. Anh giật mình như vừa tỉnh mộng, ngượng ngùng quay sang cười trừ với nhân viên ghi hình, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Anh vừa lau sàn xong rồi, anh nên làm gì tiếp theo đây nhỉ?"
Bấy nhiêu đó là quá đủ rồi, anh ngồi yên đó cho em ngắm thôi được không?
An Hạ rất muốn nói với anh như thế, nhưng cô thừa biết tính cách của anh chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên nhìn người khác làm việc, vậy nên An Hạ đành tìm kiếm một công việc nào đó nhẹ nhàng nhất có thể để giao cho anh.
"Anh xếp mì lên kệ giúp em được không ạ?"
An Hạ bê thùng mì gói lên tiến về phía Leo.
Thấy cô bé xíu mà cố gắng vác cả thùng mì, Leo không đành lòng. Anh lập tức bước tới, cướp lấy thùng hàng từ tay cô.
Trước khi ghi hình, chương trình đã cho anh xem qua hồ sơ thông tin của An Hạ. Leo khá bất ngờ khi biết được rằng cô cũng là người nhập cư giống như mình. Bản thân anh là đàn ông con trai mà còn gặp không ít khó khăn ở xứ lạ, vậy thì một cô gái nhỏ bé như An Hạ còn phải chật vật đến nhường nào? Leo thật sự tò mò về cô gái nghị lực này.
* * *