"A, đến chung cư của em rồi."
Giọng An Hạ reo lên, trong trẻo tựa tiếng chuông giáo đường, kéo Leo thoát khỏi cơn ngẩn ngơ. Anh ngước nhìn tòa nhà chung cư im lìm trước mắt, trông có vẻ đã hơi xuống cấp rồi.
An Hạ xấu hổ khi để idol trông thấy nơi ở xập xệ của mình. Cô vội vàng xoay người lại nói:
"Cảm ơn anh đã đưa em về ạ, anh vất vả rồi, hôm nay em đã rất vui."
Leo cũng biết hành trình của họ cũng nên kết thúc ở đây thôi. Dù lòng không muốn một chút nào, anh vẫn phải vén cao nụ cười mà rằng:
"Cảm ơn em vì đã dành thời gian cho anh hôm nay, anh đã có một trải nghiệm rất thú vị."
"Em cũng vậy, được gặp anh gần như thế này đối với em cứ như một giấc mơ vậy."
Leo tiến tới trao cho An Hạ một cái ôm trong sự ngỡ ngàng đến tròn xoe mắt của cô. Mặc dù đây chỉ là màn kết của chương trình, nhưng An Hạ không cách nào ngăn nổi con tim mình đánh trống liên hồi trong lồng ngực.
Hơi ấm từ anh vây lấy cô, lấn át cả cơn gió lạnh mùa thu. Leo dịu dàng vỗ về lên lưng của cô, giọng anh trầm ấm vang lên bên tai.
"Hôm nay em đã vất vả rồi."
Đó cũng chỉ là câu dẫn của chương trình, nhưng thông qua sự dịu dàng, ân cần của Leo lại làm cho đứa trẻ vốn đã ngủ say bên trong An Hạ muốn trỗi dậy và ôm chầm lấy anh mà rấm rứt. Tuy nhiên An Hạ đủ tỉnh táo để ngăn giữ đứa trẻ ấy và nhốt nó trở lại căn hầm tăm tối trong trái tim.
Cuối cùng khi buông nhau ra, An Hạ vẫn nở một nụ cười tươi tắn như thường lệ, cúi chào Leo và đoàn ekip một lần nữa.
"Cảm ơn anh Leo, cảm ơn mọi người, hôm nay em đã rất hạnh phúc! Mọi người vất vả rồi ạ!"
"Vâng, mọi người vất vả rồi."
Đoàn ekip cũng nhanh chóng tắt máy, gửi lời chào tạm biệt An Hạ rồi tất bật thu dọn trang thiết bị để tan làm. Mọi chuyện đến đây đã là một kết thúc đẹp, nhưng Leo vẫn chần chừ đứng tại chỗ chưa rời đi khiến cho An Hạ bối rối, cũng chẳng dám rời đi trước, bầu không khí trở nên ngượng ngùng hẳn.
Nhìn dáng vẻ ngập ngừng muốn nói gì đó của Leo, An Hạ không khỏi phải ngẫm nghĩ lại toàn bộ diễn biến, để xem mình có bỏ lỡ gì không. Cuối cùng cô cũng hiểu ra, khi trông thấy quản lý của anh đứng lấp ló phía xa cùng cái áo khoác trên tay.
"Em quên mất."
Cô bèn cởi chiếc áo khoác trên người mình ra, xếp lại một cách gọn gàng và đưa cho Leo:
"Em muốn giặt ủi hẳn hoi rồi mới trả lại cho anh nhưng chắc là không có cơ hội nữa rồi, phiền anh giặt ủi giùm em ạ."
"Em không cần trả lại cũng được mà." Leo cười khổ. Anh nào có ý muốn đòi lại đâu chứ. Anh chỉ là… không nỡ rời đi thôi.
"Cô Ahn Hae, chúng ta trao đổi chút vấn đề nhé."
Đúng lúc ấy một người hậu cần chạy về phía An Hạ, hẳn là muốn trao đổi về những thông tin cần thiết về buổi ghi hình hôm nay.
"Dạ, em đến ngay ạ." An Hạ đáp lại hậu cần, rồi quay sang Leo lần nữa: "Em đi trước nhé, anh Leo cũng nhanh chóng về nghỉ ngơi đi ạ, anh đã vất cả cả ngày rồi."
Bản thân em cũng vậy kia mà, sao lại bận lòng vì người khác vậy chứ?!
Leo xót xa trong bất lực, dõi theo An Hạ chạy về phía đạo diễn. Dáng hình nhỏ bé đứng bên dưới ngọn đèn, lọt thỏm trong vòng ánh sáng hiu hắt. Mái đầu không ngừng gật gù theo từng lời nói của đối phương, dù bản thân cô cũng đã mệt lả nhưng lại không hề thể hiện điều đó ra bên ngoài, vẫn duy trì nụ cười hòa nhã đến đáng ghét. Leo cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay vừa ôm lấy người con gái kia, hơi ấm còn sót lại nơi ấy quá ít ỏi, đến mức khiến cho anh nảy sinh lòng tham vốn dĩ không nên tồn tại.
"Leo à, chúng ta đi thôi."
Quản lý của Leo chạy tới mang theo một cái áo khoác, vì anh ta biết Leo không thích sử dụng chung đồ dùng cá nhân với người khác. Quản lý vừa vươn tay định nhận lấy chiếc áo khoác trên tay Leo, thì Leo đột nhiên lại choàng tấm áo ấy lên người rồi sải bước về phía xe riêng của mình.
Quản lý ngơ ngác đứng hình, không khỏi tự hỏi rằng mình có bị hoa mắt hay không?
"Anh còn đợi gì nữa vậy, quản lý?"
Tiếng Leo vang lên kéo quản lý ra khỏi trạng thái mơ hồ. Chắc là do Leo lạnh quá thôi. hẳn là vậy rồi. Quản lý tự cho bản thân lời giải đáp, rồi cũng nhanh chóng gạt bỏ vấn đề ấy sang một bên mà quay trở về với công việc.
Leo ngồi trầm ngâm trong xe riêng đang trên đường quay về căn hộ của mình. Buổi quay hôm nay có nhiều thứ vượt ngoài dự kiến của anh quá.
Vốn dĩ ban đầu kịch bản sẽ như bao tập đã phát sóng khác, đột nhiên xuất hiện để đổi lấy tiếng la hét ồn ào của một fangirl. Nhưng cô ấy đã không hét, mà chỉ ngồi thụp xuống như để lẩn trốn và tự nói một mình.
Buổi hẹn hò cũng vậy, anh đã lên kế hoạch để đến sông Hàn hoặc một quán ăn đêm nào đó và thực hiện vài hành động thân mật một chút. Vậy mà cô ấy lại đưa anh đến một quán phở và uống bia cứ như hai thằng bạn chí cốt, kể chuyện cho nhau nghe.
Những câu chuyện đời tưởng đâu sẽ nhạt nhẽo, vậy mà qua cách cô ấy kể lại cuốn hút đến lạ kỳ. Nhất là khi nói về quê hương và nhạc Trịnh, đôi mắt cô ấy rực sáng như chứa đựng cả bầu trời sao lấp lánh vậy.
Dần dần, Leo bỗng nhiên đồng cảm với cô ấy lúc nào không hay và càng muốn nghe cô ấy kể thêm về bản thân mình. Anh cảm tưởng rằng dù câu chuyện có thảm thương đến mức nào đi chăng nữa, thì chỉ cần qua lời cô kể cũng đều sẽ mang đầy ánh sáng lạc quan. Ban đầu chỉ là vài lời động viên rỗng tuếch, nhưng càng về sau Leo lại thật lòng cỗ vũ cho sức sống mãnh liệt của cô gái ấy.
Mà điều khiến cho anh thật sự không thể ngờ tới được là mình lại đi đòi một cái áo khoác từ người hâm mộ. Bản thân Leo mắc bệnh ưa sạch sẽ nên rất ghét ai mặc đồ của mình. Anh cũng không đến mức thiếu áo để mặc và thậm chí có thể mua lại một cái mới toanh. Vậy mà anh lại nhận lấy cái áo đó, dù nó không phải là món đồ anh yêu thích.
Leo nhìn xuống chiếc áo đang bao bọc tấm thân mình. Có quá nhiều việc xảy ra ngoài dự kiến trong buổi quay hôm nay, nhưng mà…
Cái áo này, ấm thật.
*
Người chìm đắm trong suy tư, kẻ lại bay bổng trong niềm vui sướng.
Ngay khi An Hạ về đến căn hộ của mình, việc đầu tiên cô làm chính là nhảy vội lên giường, ôm lấy cái gối ôm có hình Leo vừa lăn lộn vừa kìm nén tiếng reo mừng sung sướng. Hôm nay là ngày may mắn nhất cuộc đời An Hạ, dường như phúc đức lẫn vận may cả đời của cô đều đã được dồn hết vào hôm nay rồi, đến mức An Hạ vẫn còn lâng lâng mơ hồ chưa dám tin mọi chuyện vừa xảy ra là sự thật.
Cô nhìn gương mặt Leo in trên cái gối, mỉm cười tủm tỉm không thôi.
"Leo đẹp trai quá! Đẹp hơn cả trong hình nữa! Sao lại có người hoàn hảo đến vậy cơ chứ?"
Chẳng biết trạng thái phấn khích ấy của An Hạ kéo dài trong bao lâu, chỉ biết mãi đến khi mặt trời ló dạng thì căn phòng mới trở nên yên tĩnh cùng tiếng thở đều. Ngay cả trong giấc ngủ say, nụ cười mãn nguyện vẫn vẹn nguyên trên đôi môi cô.
* * *