Cherreads

Chapter 6 - Chương 6: Đèn vàng

Mải mê trò chuyện, An Hạ giật mình khi xe dừng trước con ngõ nhà cô. Đã đến lúc tạm biệt rồi. Trong lòng cô không khỏi có chút nuối tiếc.

"Đi nào, anh đưa em vào trong." Leo nhanh nhảu bước xuống xe và đi vòng sang bên kia mở cửa xe cho An Hạ.

"Đã trễ thế này rồi, anh nên về nghỉ đi ạ." 

Giờ cũng hơn ba giờ sáng rồi, họ đã ghi hình suốt bốn tiếng đồng hồ, An Hạ không muốn ảnh hưởng đến sức khỏe cũng như lịch trình của Leo.

"Nhưng mà anh muốn trò chuyện với Ahn Hae thêm chút nữa."

Lời Leo nói là thật lòng, không phải diễn trước ống kính. Đã lâu rất lâu rồi, chưa từng có ai mang lại cho anh cảm giác dễ chịu và thoải mái khi chuyện trò cùng đến vậy, thế nên càng khiến cho Leo tham lam luyến tiếc, chẳng nỡ rời xa chút nào.

Đối diện với sự tha thiết ấy của Leo, An Hạ vô phương kháng cự, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu để anh đưa vào trong.

Nói là miễn cưỡng, nhưng thật chất An Hạ lại mừng rơn trong lòng.

Bản thân cô là người tham lam khoảnh khắc này nhất, liệu ai mà biết được đến khi nào cô mới có thể ở gần anh đến mức này? Cũng không gì có thể đảm bảo được Leo sẽ nhớ đến cô sau hôm nay.

Thế giới của Leo là hào quang rực rỡ, là trên ngai vàng với hàng triệu người ngưỡng vọng. Còn thế giới của An Hạ, chỉ là con cá vẫy lội trong ao tù nước đọng. Cả hai quá cách biệt, cơ hội gặp lại nhau là thấp vô cùng, vậy nên khoảnh khắc này đối với An Hạ cứ như một giấc mộng hão huyền mà cô không bao giờ muốn tỉnh dậy.

Con đường vắng tênh không một bóng người qua lại, chỉ còn những cột đèn đường lạnh lẽo soi sáng bước chân họ đi. Leo bước đi bên cạnh An Hạ, khoảng cách không qua xa cũng không quá gần, đủ tạo cảm giác an toàn cho cô.

"Một mình lủi thủi mỗi ngày như thế này, em có từng cảm thấy cô đơn không?"

Đột nhiên nghe anh hỏi như vậy, An Hạ ngơ ngác ngước lên. Ánh mắt Leo dịu dàng như dòng suối ấm từ thượng nguồn làm cho An Hạ không dám nhìn thẳng. Cô rời mắt khỏi anh, cúi đầu nhìn xuống cái bóng đơn chiếc của mình trải dài trên mặt đường nhựa.

Có chứ! Mỗi ngày. Mỗi đêm.

Khi bóng tối kéo đến vây lấy tâm hồn, khi đôi mắt dần khép lại mong tìm kiếm giấc ngủ an yên, thì cô đơn sẽ luôn trực chờ lao đến xâu xé tấm thân của An Hạ như một con thú đói khát. Đó sẽ là lúc An Hạ muốn rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng nhất. Dù lòng đã cố gắng hướng đến những điều tích cực nhưng đâu đó sâu thẳm, náu mình sau nụ cười lạc quan là những hoài nghi, đau đáu và nặng nề đa đoan.

Nhưng có lẽ nó đã trở thành một điều hiển nhiên trong cuộc sống tẻ nhạt của An Hạ, nên mỗi khi được hỏi đến cô đều lắc đầu cười trừ:

"Cũng bình thường thôi ạ!"

"Vậy à?!"

Tuy câu hỏi tu từ ấy của Leo khá là hờ hững nhưng trong lòng An Hạ vẫn hiểu rằng anh đã sớm nhìn thấu cô rồi, chỉ là anh không thẳng thừng vạch trần mà thôi.

"Còn anh thì sao? Có cảm thấy cô đơn trên đường về nhà không?"

Câu hỏi đó của An Hạ khiến cho Leo sững người và thu hồi lại nụ cười trên môi. Một chút gì đó buồn bã vụt lướt qua trong đáy mắt anh nhưng ngay lập tức bị dập tắt.

"Thỉnh thoảng thôi, anh thường xuyên đi về cùng các thành viên hoặc là quản lý mà, sao có thể cô đơn được chứ!"

Nụ cười lại được vẽ lên trên môi Leo, cứ như một thói quen đã được thiết lập sẵn để che giấu mọi tâm tư.

Làm sao An Hạ có thể không nhìn ra được dáng vẻ lấp liếm ấy của anh. Giữa thế giới giải trí đầy rẫy thử thách và cạm bẫy, để duy trì được sự lạc quan và giấc mơ thuần túy ban đầu là chuyện không tưởng. Những phút giây cô độc, cảm thấy mình lạc lõng giữa chốn hoa lệ là thước phim sẽ không bao giờ được công chiếu. Nó nằm nơi đáy lòng, âm thầm dậy sóng trực chờ ta yếu đuối nhất mà phơi bày ra bản chất xấu xí tệ hại của mình.

Dẫu vậy cô cũng không muốn phơi bày điều đó ra trước ống kính, giống như cái cách mà Leo đã ngó lơ lời nói dối vụng về của cô vậy. Bởi vì, họ cũng có phần giống nhau. Đều là những chú cá voi đơn độc, lạc lõng giữa lòng đại dương.

An Hạ ngước lên nhìn ánh đèn đường vàng nhạt đang lan tỏa hơi ấm dịu dàng, chống đối lại cái lạnh buốt của thời tiết.

"Anh có biết vì sao người ta dùng màu vàng để làm đèn đường không?"

Leo không hiểu được câu hỏi ấy mang ý gì, bèn mờ mịt lắc đầu.

"Tại sao vậy?"

An Hạ mỉm cười quay sang anh: "Là để sưởi ấm những người đi làm về muộn như em với anh đó. Để xoa dịu những tâm hồn đang chơi vơi rằng bạn không hề cô độc, vì còn có mình ở đây, chứng kiến những nỗ lực của cậu mà."

Trong một phút chốc, dường như Leo đã ngẩn người không biết do đâu. Vì câu chuyện của An Hạ, hay là vì chính An Hạ đang tỏa ra năng lượng ấm áp, được treo trên đôi môi mỉm cười duyên dáng của cô, đến anh cũng chẳng rõ.

* * *

More Chapters